Trở thành dâu trong gia đình giàu có
Đạt đưa cô về nhà, bố mẹ anh rất thích cô vì cô xinh đẹp, học giỏi và nhanh nhẹn. Họ thậm chí đã bàn về việc cô sẽ làm dâu và quản lý công việc kinh doanh. Khi về, họ còn nhắc cô mời bố mẹ đến chơi. Cô bối rối và giận Đạt vì anh đã nói dối về gia đình cô. Đạt giải thích rằng anh biết bố mẹ anh sẽ không chấp nhận nếu biết sự thật. Cô cảm thấy xấu hổ vì gia đình mình nghèo, không có gì phải giấu diếm. Khi bố mẹ Đạt biết quê cô xa xôi và gia đình chỉ sống nhờ ruộng vườn, họ rất tức giận và tuyên bố không chấp nhận mối quan hệ này.
Mẹ Đạt thường xuyên xúc phạm và chà đạp lòng tự trọng của cô, nói rằng tình yêu phải dựa trên tình nghĩa, không phải tiền bạc. Cô yêu Đạt chân thành và không quan tâm đến của cải nhà anh. Nếu có cơ hội chọn lại, cô sẽ rời bỏ Đạt ngay từ đầu. Sự nhẫn nhịn có giới hạn, cô muốn chia tay, nhưng Đạt vẫn níu giữ. Mẹ Đạt gọi hai người về nói chuyện, tuyên bố rằng nếu họ muốn cưới, thì phải có con trước. Những lời cay nghiệt của bà khiến cô không thể quên. Cô quyết tâm phải cưới Đạt để khiến mẹ anh hối hận vì đã xúc phạm gia đình cô.
Giàu có không có nghĩa là được coi thường người khác. Sau thời gian chờ đợi, cô khám bác sĩ và biết trứng của mình yếu, khả năng thụ thai thấp. Mẹ Đạt vui mừng, châm chọc cô rằng "cây độc không hoa, gái độc không con". Áp lực từ gia đình Đạt khiến mâu thuẫn giữa họ gia tăng. Cuối cùng, khi cô quyết định buông tay, bất ngờ cô có thai. Niềm hạnh phúc vỡ òa khi Đạt đưa cô về thưa chuyện với bố mẹ. Mẹ Đạt lạnh nhạt đáp "đẻ xong rồi cưới". Cô chỉ muốn con mình hạnh phúc khi chào đời. Đám cưới diễn ra nhưng cô cảm thấy nhiều nước mắt hơn niềm vui, khi nhìn bố mẹ lam lũ giữa đám đông ăn mặc lịch sự.
Bố mẹ Đạt thể hiện sự coi thường mẹ cô rõ ràng. Khi cô nhận chiếc nhẫn hồi môn, mẹ cô đã khóc. Cô thấy sự châm biếm từ mẹ Đạt. Sau cưới, nhà chồng rộng rãi nhưng bố mẹ Đạt bắt hai vợ chồng phải sống riêng, nói rằng đó là cách để cô biết cuộc sống khó khăn. Cô nghĩ sống riêng sẽ ít va chạm với bố mẹ chồng, nhưng Đạt lại quen với cuộc sống sung túc, nên cảm thấy khó khăn khi ra riêng. Với đồng lương của hai vợ chồng, cô phải chi tiêu hợp lý để tiết kiệm cho việc sinh con, trong khi bố mẹ Đạt không hỗ trợ gì. Cuộc sống chật chội, nóng nực khiến cô mệt mỏi trong thai kỳ, và Đạt cũng hay cáu gắt vì phải chăm sóc hai mẹ con.
Công tử của Đạt bộc lộ rõ khi anh thường càu nhàu về những khó khăn trong cuộc sống. Cô thấy anh hối hận và hỏi liệu anh có muốn làm lại không, sẵn sàng ký đơn ly hôn. Đạt chỉ đứng lên bỏ đi, còn cô thì ngồi lại, xoa bụng và thì thầm xin lỗi con. Ngày cô sinh, đau đớn một mình, Đạt chỉ lóng ngóng đứng nhìn, trong khi mẹ cô từ xa lên chăm sóc. Ông bà nội gần đó nhưng chưa một lần thăm cháu. Nhìn con gái xanh xao, mẹ cô lén lau nước mắt, hứa sẽ chăm sóc hai mẹ con khi về quê. Cô chỉ biết khóc và cảm nhận hối hận như Đạt, nếu có thể chọn lại, cô sẽ rời bỏ Đạt ngay từ lần đầu ra mắt.
Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/lam-dau-nha-giau-20140701092037571.chn